VƯƠNG QUỐC NHỮNG KẺ LẠ MẶT
Phan_11
“Suy luận tốt lắm.” Ibrahim nói và cảm thấy bối rối. “Vậy là cô cho rằng đã tìm được địa điểm hắn trở lại?”
“Đúng vậy. Talib nói rằng một người đàn ông đã đến đó bằng chiếc xe tải hiệu GMC và đi bộ để tìm một địa điểm có thể quan sát khu mộ chôn. Ông ấy cũng nói các dấu chân cho thấy hắn tức giận.”
“Nhưng cô đâu biết chắc đó là hung thủ thực sự.” Daher nói.
“Talib chắc chắn các dấu chân tại điểm quan sát phù hợp với dấu chân ở khu mộ chôn.”
“Tôi tưởng những dấu chân ở khu mộ chôn không rõ lắm chứ.” Daher nói.
“Chúng đủ rõ để điều tra.”
“Vậy thì để tôi nói thẳng nhé: một ông già mù tìm dấu vết người Bedouin định nói với chúng ta rằng đấy là hung thủ của chúng ta sao? Những dấu chân đó có thể là của bất cứ ai!”
Ibrahim nhận thấy nét mặt của Katya cau lại. “Đó là một nơi rất hẻo lánh.” Cô nói. “Không có dấu chân nào khác ngoài đấy cả.”
“Điểu ấy không có nghĩa rằng không có ai khác ở đó.”
“Cái chính là Talib tin rằng các dấu chân trùng khớp.” Katya nói. “Chính vì vậy nếu thực sự tên giết người đã xuất hiện ở khu mộ chôn, thì sự có mặt của hắn là vào khoảng năm hoặc sáu ngày trước.”
“Lần tới ấy,” Daher nói, “những gì tương tự phải được làm rõ bởi thanh tra phụ trách vụ án - ông Zahrani - và nó cần được làm rõ với cả Chánh Riyadh nữa. Cô có thể đã làm rối tung cả hiện trường vụ án rồi!
“Tôi làm việc trong đội pháp y.”
“Đúng, nhưng cô làm những công việc pháp y trong phòng thí nghiệm, không phải trên hiện trường. Cô đã tới một hiện trường vụ án thực sự được bao nhiêu lần rồi? Một lần? Hai lần? Có những nguyên tắc, và việc cô đã đến hiện trường vụ án không có nghĩa là cô biết cách để xử lý hiện trường. Về mặt chuyên môn mà nói, việc cô có mặt ở đó một mình có nghĩa là chúng ta không thể sử dụng các bằng chứng đó trước tòa được!”
“Tôi không ở đó một mình.”
“Được thôi, nhóm Murrah ở đó, và điều này có thể được chấp nhận ở tòa, nhưng nó có thể phá hủy mọi thứ.”
Ibrahim, một lần nữa, bất động trước cả hai người bọn họ. Nếu ông đứng về phía Katya, ông sẽ mạo hiểm với việc khiến nhân viên tốt nhất của mình lánh xa, nếu ông không bảo vệ cô, ông sẽ mạo hiểm đánh mất một người mà ông hoàn toàn tin tưởng trong vụ Sabria - và là người đang tiếp cận vụ án Thiên sứ sáng tạo nhất.
“Còn ngày thứ Năm của anh thì thế nào hả?” Katya hỏi Daher.
Anh ta giật mình, tỏ vẻ khó chịu. “Chúng tôi đã nhận diện được một nạn nhân khác.”
Katya quay ra cửa.
“Cô có người đưa tới đây không?” Ibrahim hỏi.
“Tôi có.”
“Tốt. Để tôi đưa cô xuống bãi xe.”
“Không cần thiết đâu ạ.” Katya nói.
“Không ai nên ở đấy một mình, nhất là khi tòa nhà lại trống vắng như thế này. Nếu hung thủ biết việc ở khu mộ chôn thì hắn biết chúng ta.”
Katya lưỡng lự gật đầu.
Khi họ khuất khỏi tầm nghe, Katya nói. “Thực ra tôi đã mong sẽ gặp được ông ở đấy. Tôi đã có kết quả mẫu máu tìm được trên tâm thảm ngoài cửa căn hộ của Sabria.”
“Cô nói đi.”
Katya chần chừ. “Kết quả DNA không phải là của ông, nhưng của ai đó liên quan tới ông.”
“Sao cơ?” Ông dừng bước.
“Đúng vậy.” Cô nói. “Và nó là của nam giới.”
Một cơn hoảng loạn, giận dữ, và hoài nghi tột độ. “Cô có chắc về điều này không?”
“Có, tôi đã kiểm tra rất kỹ. Tôi đã mất rất nhiều thời gian với việc đó.”
“Thôi được rồi.” Ông nhận ra mình đang thở gấp gáp. “Thôi được rồi, tôi sẽ đế ý đến vấn đề này.”
“Vậy ông biết người đó là ai?”
“Tôi nghĩ vậy.” Ông nói.
“Ông có muốn thử kiểm tra DNA của người đó không?” Cô vừa hỏi vừa lấy ra một tâm gạc trong túi áo.
Ông lắc đầu. “Không. Tôi sẽ đề nghị khi cần.”
“Thôi được.” Cô có vẻ lưỡng lự. “Tôi tưởng ông nói rằng không ai trong gia đình ông biết về cô ấy.”
“Rõ ràng là tôi đã sai.”
Jamila đón ông ở cửa nhà với vẻ mừng rỡ ra mặt. Hình như họ đã dựng lên một vở kịch. Khi ông đi qua bà ta để vào phòng khách, thì té ra bà ta đã làm một việc ngớ ngẩn, mà chắc trong vòng mười năm nữa sẽ không lặp lại: bà ta đã sắp đặt một người chồng cho Hanan, cô chị của cặp song sinh.
“Con bé mới có mười tuổi.” Ibrahim nói. Ông liếc nhìn vào phòng ngủ, không có ai ở đó. Ông đang tìm đứa con trai cả, Aqmar. Vợ của Aqmar, Constance, đã mở cửa căn hộ tầng dưới và nói là anh đang ở trên này.
“Mười tuổi thì đã làm sao!” Jamila hét lên. Farrah ngồi nép sang bên, trông lúng ta lúng túng. “Dù sao thì con bé sẽ không cưới xin gì cho đến khi đủ mười sáu tuổi. Nhưng tôi đã sắp đặt mọi chuyện rồi! Chỉ cần sự đồng ý của ông nữa thôi.”
“Cậu ta là ai?” Ông đi qua bà ta để vào phòng khách của nữ giới. Căn phòng cũng trống không nốt. “Aqmar đâu?”
“Tên cậu ta là Taha al-Brehm; cậu ta là con trai của anh họ tôi Abdullatif, người sống ở Riyadh ấy.”
“Bà đã gặp cậu ta chưa?”
“Cậu ta có cả một nhà máy dệt và ba cửa hàng điện thoại di động, còn bố cậu ta thì nhiều tiền hơn bất cứ người nào trong dòng họ “ Jamila vỗ tay.
“Bà đã nói chuyện với Hanan chưa?”
“Vẩn chưa.”
“Aqmar đâu rồi?” Ông hỏi lại.
“Tôi không biết. Ông nghĩ sao? Cậu ta quá xứng với con bé. Cậu ta là người rất truyền thống. Thích cưỡi ngựa và huấn luyện chim ưng, hãy nghĩ mà xem!”
Ông quay sang phía Farrah. “Con có thấy anh con đâu không?”
“Anh ấy ở trên tầng thượng ạ.” Cô vừa đáp vừa lấm lét nhìn mẹ mình.
“Nó không ở trên tầng thượng đâu.” Jamila vừa giận dữ nói vừa chắn ngang lối ra cửa của ông. “Nào, thế ông nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ hẳn là bà điên mất rồi nên mới cho rằng tôi sẽ để ai đó cưới Hanan mà không có sự đồng ý của con bé. Tôi không quan tâm dù cậu ta có nhiều tiền hơn cả nhà vua.” Ông xô bà ta để đi qua rồi tiến về phía cửa trước khi bà ta kịp phản ứng gì. Nhưng kỳ thực thì tiếng om sòm còn theo ông lên tận tầng trên.
Ông không thể tin được bà ta lại làm cái việc đó. Ông chỉ đồng ý đám cưới của Zaki bởi vì Zaki đã đồng ý - và người ta phải biết nghĩ sau cuộc hôn nhân thất bại đó chứ, đáng lẽ bà ta phải tỏ ra chừng mực hơn.
Aqmar đang ngồi trên một tấm thảm ỏ tầng thượng trông như một chiến binh tử vì đạo kiên định. Anh mặc chiếc quần đùi ka-ki và áo phông màu xanh quân đội cũ đã mặc từ bao năm nay. Ibrahim vẫn nghĩ nếu ông không quyết liệt và khước từ việc để con trai mình đi Iraq chiến đấu trong cuộc thánh chiến chống lại Tây phương, thì hẳn Aqmar giờ này đã chết rổi. Thời kỳ mong muốn được trở thành anh hùng đã trôi qua nhanh như khi nó đến, nhưng trong trái tim của một người cha, những điều như thế không bao giờ nguôi ngoai. Những viên than đá trên chiếc điếu ống phía sau anh sắp tàn, và mùi thuốc lá thơm còn vương vất giữa những bức tường.
Một buổi tối Ibrahim và Sabria đang trên đường trở về từ một bãi biển tư nhân thì cô muốn dừng lại ở một cửa hàng rau quả. Bọn họ đã dừng xe. Khi ra khỏi ô-tô, Ibrahim phát hiện ra Aqmar và Constance đang lững thững đi trên hè phố ngắm nghía các cửa hàng. Ibrahim vội vàng né người vào trong xe và ngăn không cho Sabria bước ra. Ông đã lái xe đi ngay lập tức. Ông không chắc chắn, nhưng có cảm giác là con trai mình đã trông thấy. Họ không bao giờ nhắc đến chuyện đó cả. Cách cư xử của Aqmar đối với ông không hề thay đổi gì, nên Ibrahim tự nhủ mình chỉ mường tượng đến tình huống xấu nhất.
Lúc này, Aqmar đang ngồi trên nóc mái, nhìn thấy bố và giơ tay đang cầm chiếc điện thoại di động lên.
“Zaki vừa gọi để nói cuối tuần nó sẽ cắm trại với mấy người bạn ở sa mạc. Nó muốn con đảm bảo cho Saffanah có tất cả những gì con bé muốn. Bố có tin được tên nhãi này không bố?”
Ibrahim ngồi xuống cạnh anh, tựa lưng vào tường và cố tỏ ra thoải mái. “Còn ít thuốc lá thơm nào không con?”
“Không ạ.” Aqmar tỏ vẻ ái ngại và định đứng dậy. “Để con chuẩn bị thêm một ít nữa.”
“Không cần đâu con, cứ ngồi đi.”
Aqmar ngả ra sau và liệng chiếc điện thoại lên tấm thảm. “Con không hiểu tại sao nó cưới con bé đó nữa. Nó biết đó là một quyết định dở hơi. Và giờ thì nó muốn đẩy hết mọi rắc rối lên chúng ta.” Với từ chúng ta, anh muốn ám chỉ đến hai bố con họ.
“Em có kể với con về phiên tòa ly hôn không?”
“Bố có đùa con không đấy? Nó không thể nín miệng về chuyện đó.”
Ibrahim tựa thẳng lưng vào tường và cố gắng thở ra. Ông muôn dành một chút thời gian, lựa chuyện như một võ sĩ không có ý tung cú đấm, không muốn bị trúng đòn nhưng lại bị kẹt trên võ đài. Nhưng Jamila có thể lên tầng thượng bất cứ lúc nào, hoặc là một trong những đứa cháu của ông.
“Ta đến nhà thờ đi con.” Cuối cùng ông lên tiếng. Aqmar trông có vẻ không muốn, nên ông nói tiếp. “Hôm nay là thứ Sáu mà.”
Họ bước đi trong không khí trời đêm mát mẻ dễ chịu. Họ không nói gì nhiều nhưng quyết định sẽ đi bộ cả quãng đường đến một nhà thờ lớn trên phố Makkah, thay vì nhà thờ nhỏ thường đến. Nhà thờ lớn là một công trình hiện đại, vuông vắn và không có đỉnh nhọn, điểm nhấn duy nhất là chiếc tháp được trang trí lộng lẫy với kiến trúc bằng đá. Bên trong nhà thờ chật cứng đến mức họ phải len ra phía sau mới có vừa đủ chỗ để mỏi cổ rướn lên nhìn. Sau lễ cầu nguyện, họ rời nhà thờ trước khi bị cuốn vào những cuộc đàm luận. Họ dừng chân ở một quán café để ăn kem. Đó là một cái quán nhỏ xíu liền sảnh với hai chiếc ghế nhựa màu trắng để bên cạnh cửa vào. Có hai người đàn ông đang ngồi ở đó, một người vừa nhấp trà vừa đọc báo, người kia đang ăn thứ gì đó có vẻ giống bánh kẹp Sambooli. Mãi đến khi họ về nhà Ibrahim mới đánh bạo mở lời.
“Tuần trước một cộng tác viên của bố ở Đội Điệp vụ đã mất tích.”
Aqmar có vẻ lúng túng, hiển nhiên là đang tự hỏi chuyện đó thì có liên quan gì đến mình.
“Tên cô ấy là Sabria Gampon.”
Gương mặt con trai ông, vốn không quen với việc làm bộ, thể hiện sự choáng váng rồi xấu hổ và bất an. Theo đúng kiểu phản ứng đó, Ibrahim hiểu rằng thực tế Aqmar biết người đó là ai và anh đang ngượng ngùng vì điều này.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Aqmar hỏi.
“Bọn bố không chắc nữa, nhưng họ đã tìm được DNA ai đó để lại trên chiếc đinh trong tấm thảm ngay ngoài cửa căn hộ của cô ấy. Có người đã bị chảy máu chân ở đó.”
Aqmar bối rối khổ sở. “Có một hôm con đến chỗ làm của bố và thấy bố rời khỏi tòa nhà. Con nghĩ sẽ đuổi kịp bố trên đường nhưng không thể, và rồi con thấy bố đỗ xe...”
Một sự thật hiển nhiên là sự phán đoán của cảnh sát - khả nắng nhận ra những kẻ nói dối, nắm bắt được cảm xúc chỉ bằng một cái liếc nhìn, khơi gợi những điểm yếu và đến cả những bí mật được chôn giấu kỹ nhất - đã biến mất khi đối tượng là người yêu quý. Ông thấy hốt hoảng khi nhận ra ông không thể xác định được con trai mình có nói dối hay không.
“Vậy con đã ở đó?” Ibrahim hỏi,
Aqmar gật đầu. Anh vạch chiếc quai dép để lộ vết cắt bởi chiếc đinh. Nó đã liền da những vẫn còn đỏ lằn.
“Con nhận ra bố đang đi thăm một người bạn.” Giọng Aqmar chùn đi. Con đã nghĩ mình bắt quả tang bố ngoại tình. Hãy nói cô ấy chỉ là bạn đi bố..
Ibrahim nhìn cả cuộc đời làm cha của mình đang mở ra trước một vấn đề vô cùng khó khăn, và ông đứng đó hoàn toàn bình tĩnh giữa sự hối thúc nói ra toàn bộ sự thật và việc nhận thức được rằng sự thật cũng có thể trở thành sức mạnh hủy diệt dối với bất cứ mối quan hệ nào.
“Bọn bố đang hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng.” Ông nói. “Con có bất ngờ vì việc Đội Điệp vụ có phụ nữ không?”
Ông thấy ghét chính bản thân mình.
“Không ạ. Bố đã nói trước chuyện đó rồi.” Aqmar trông có vẻ vẫn còn bối rối. “Có lần bố đã nói hầu hết những vụ trộm cắp ở Jeddah có liên quan đến phụ nữ.”
“Hoặc đàn ông cải trang giống phụ nữ.”
Một tá những câu hỏi đang xoáy vào tâm trí ông. Con có gõ cửa không? Cô ấy có mở cửa không? Bố có đang tắm không? Con có đứng đó nghe ngóng gì không? Ông cố gắng nhớ xem liệu Sabria có vẻ gì khác không. Liệu cô có biết Aqmar đã đến, liệu cô có mở cửa hay không.
“Con có nhớ con đã ở đâu cách đây hai tuần vào thứ Tư không?”
Aqmar khẽ mỉm cười với ông. “Con đang bị thẩm vấn ạ?” Khi Ibrahim không đáp lại, thì anh nói. “Con làm việc vào tất cả các tối thứ Tư cho đến tận mười giờ. Bố biết mà. Đó là ca làm mười bốn tiếng của con. Bố có thể gọi cho sếp con.”
“Con đã đến căn hộ đó khi nào?” Ibrahim hỏi.
“Khoảng ba tuần trước.”
“Con có nhớ chính xác đó là hôm nào không?”
“Ừm, vâng... đó là Chủ nhật. Hôm đấy con không đi làm.” Aqmar khoan chưa qua đường. “Đáng lẽ con đã gõ cửa, nhưng con nhận ra là bố đang làm việc và con không muốn làm phiền.”
Và đây, sự trừng phạt thực sự đối với sự dối lừa của ông: con trai ông có thể đang nói dối chính ông. Có lẽ điều mà Aqmar muốn nói là Con cho rằng bố có nhân tình và hốt hoảng bỏ chạy rồi đạp chân lên đinh.
Ibrahim nhìn Aqmar đang phải đay dứt với những điều còn sâu kín hơn nữa: sự tức giận thay cho mẹ anh; sự thất vọng trước những lời dối trá của bố mình; khao khát có được niềm hạnh phúc của bố và hiểu được tại sao ông chọn con đường này đế có được hạnh phúc đó; cảm giác xấu hổ đối với tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
“Đội Trọng án cũng có phụ nữ.” Ibrahim nói. “Nhưng bọn bố hiếm khi thấy họ.”
Aqmar gật đầu. “Con mong là bạn bố sẽ ổn.”
Họ bước đi trong im lặng trên suốt quãng đường còn lại trở về nhà.
Về đến nhà, Aqmar chúc ông ngủ ngon rồi bước vào căn hộ của mình, nơi mà người vợ nhẫn nhịn của anh đã phải chờ đợi suất ba giờ đồng hồ. Ibrahim nghe tiếng Jamila đang nói chuyện điện thoại trên gác, lớn tiếng than vãn với một người bạn về cách hành xử phát bực mình của ông: không cho Hanan được đính hôn với một ông anh họ giàu có! Nó khiến ông nghĩ đên việc gõ cửa căn hộ của Zaki, đối diện căn hộ của Aqmar qua hành lang.
Saffanah mở cửa chỉ để lộ một con mắt. Nó đỏ ngầu và giận dữ. Cô ta lùi lại và để ông vào. Ông bước vào sảnh mà cô ta đang đứng ôm lấy eo, trông khổ sở.
“Con thế nào?”
Cô ta nhún vai.
“Chuyện với Zaki sao rồi?”
Cô ta lắc đầu. “Anh ấy sẽ không làm việc đó đâu ạ.” Cô ta vừa nói vừa ôm mình chặt hơn. Ông có thể nhận ra qua đôi vai run rẩy của cô ta rằng cô ta đang cố giữ không khóc. Đó là trận đánh mà ngay tức thì cô ta đã thua.
“Ra ngoài đi.” Ông nói. Ông không thể chịu được khi nhìn cô ta khóc. “Con có cần rau quả gì không?”
Cô ta gật đẩu.
Họ ra một khu chợ cỡ trung. Cô ta để ông đợi ở lối vào cho đến khi người khách duy nhất - một người đàn ông - mua hàng xong và rời khỏi đó. Cửa hàng chuẩn bị đóng cửa nhưng người chủ chờ đợi một cách nhã nhặn trong khi Saffanah dạo qua các quầy hàng với chiếc giỏ xách trên tay, luôn cảnh giác nhìn ra cửa đề phòng có người vào và cắt ngang việc mua sắm của cô ta. Cô ta vẫn không vén khăn che mặt lên và lần này thì ông đoán là do hai mắt cô ta đã sưng đỏ. Có thể ngay từ đầu đã thế.
Khi cô ta ra quầy thu ngân, Ibrahim trả tiền và giúp người chủ cửa hàng cho đồ vào túi. Ngay khi họ trở vào xe, ông nói: “Cuối tuần này Zaki sẽ ra ngoài thành phố, và bố biết là con không muốn dành thời gian buổi tối với mẹ, vậy thì sao chúng ta không sang ngồi với Aqmar và Constance rồi nướng bánh sô-cô-la hạnh nhân nhỉ?”
Cô ta cúi nhìn chiếc túi mua hàng rồi lắc đầu.
Khi mang túi rau quả vào nhà xong, ông rón rén bước lên gác để về phòng. Jamila vẫn đang nói chuyện điện thoại nhưng may thay cửa ngoài đã đóng, nên những lời phàn nàn của bà ta chỉ lí nhí. Ông lẻn vào phòng khách nam, túm lấy mấy cái gối rồi mang lên tầng thượng. Ở đó ông đã kê cho mình một chiếc giường nhỏ bên chiếc điếu ống và chìm vào giấc ngủ khi đang ngắm những vì sao lấp lánh, tâm trí băn khoăn không hiểu con trai ông nghĩ gì về bố mình.
Chương 21
Buổi sáng hôm đó cô dậy và ra ngoài sớm hơn thường lệ. Thành phố vẫn đang quỳ, tấm lưng cong bừng sáng ánh hồng của buổi sớm, đầu gục xuống mỏi mệt. Bài hát của những thầy tu báo giờ vang trên khắp các đường phố. Những chiếc loa phóng thanh của từng nhà thờ lại độc chiếm một khoảng không gian riêng bé nhỏ cho mình. Những người đàn ông xếp theo hàng cầu nguyện trên hè phố, những người lạ tụ nhóm lại với nhau. Khoảng thời gian chuẩn bị cho một ngày. Katya chưa bao giờ cầu nguyện trên hè phố nhưng thi thoảng vào những buổi sáng tĩnh lặng như thế này, cô rất mong được làm điều đó.
Cô chỉ vừa mới bước ra khỏi ô-tô ngay trước cửa ga thì Majdi nhắn tin cho cô: Hiện trường vụ án - ngay bây giờ, cùng địa chỉ. Cô lại trở vào xe cùng Ayman và họ đến địa điểm đó.
Khi họ đến nơi, cô há hốc miệng.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Ayman quay sang cô.
“Không có gì.” Cô nói. “Chị đã tưởng một chỗ khác cơ.”
Rõ ràng là cậu không tin cô, nhưng cô cảm ơn cậu và ra khỏi xe, cố hết sức để không tỏ vẻ hoảng hốt. Cô đang đứng trước tòa nhà căn hộ của Sabria.
Cô vào thang máy và lên tầng bốn. Cửa vào căn hộ của Sabria để mở, và hai nhân viên pháp y đang đứng ở đó. Họ tránh sang để nhường lối cô vào.
Cô thấy Majdi trong phòng khách. Anh ta có vẻ khó chịu. “Cô đã nói là muốn làm việc ở hiện trường vụ án.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hầu như chỉ thốt lên được thế.
Majdi giơ cao hai bàn tay mình. “Không phải một vụ ám sát đâu đừng lo lắng. Một phụ nữ đã mất tích. Có ai đó đã thông báo tin này sáng nay.”
“Từ khi nào chúng ta tìm người mất tích kiểu này vậy?” Cô cố kiềm chế sự hoảng loạn của mình.
“Chúng ta không làm thế, nhung người phụ nữ này đã từng làm việc cho Đội Điệp vụ và họ đã gửi một thông báo đặc biệt tới đội pháp y. Chánh Riyadh đã gọi cho tôi sáng nay và hỏi liệu tôi có sẵn lòng làm việc này trước khi đến cơ quan không. Tôi đã định nhắn tin cho cô lúc đó nhưng khi ấy vẫn còn hơi sớm.”
Katya cảm thấy sức nóng đang bừng trên hai gò má. “Anh ở đây lâu chưa?”
“Hơn một tiếng rồi. Chúng tôi vẫn đang làm trong phòng ngủ và phòng tắm.”
Phải tự chủ hết mức cô mới không lao thẳng ra ngoài hành lang để gọi cho Ibrahim. Cô phải ở đây và tự tay cô thu thập được càng nhiều bằng chứng càng tốt. Những ý nghĩ điên rồ đang hối hả xuất hiện trong đầu cô: Mình có thể hủy bằng chứng không? Thay đổi nó chăng? Mình có thể nắm giữ nó không? Họ đã gửi về phòng thí nghiệm chưa, hay họ đang gửi nó đến Đội Điệp vụ để xử lý nó ở một phòng thí nghiệm khác? Bao lâu nữa thì họ sẽ phát hiện ra Ibrahim từng ở đây?
“Cô ta sống một mình sao?” Katya hỏi.
“Đúng vậy, nhưng cô ta đã kết hôn. Họ vẫn chưa thể liên lạc được với chồng cô ta.” Majdi nhìn cô với ánh mắt ác nghiệt. “Trong những vụ thế này, thường đó là người chồng.”
“Ý anh là sao khi nói những vụ thế này?”
“Chỉ là khi một phụ nữ bị mất tích.”
Majdi đang lo lắng về cách phản ứng của cô. Nếu cô không tham gia vào việc thì anh ta sẽ không bao giờ đề nghị cô đến hiện trường vụ án nữa.
“Tôi phải quay về phòng thí nghiệm.” Anh ta nói. “Cô ở đây được chứ?”
“Được, tôi ổn thôi.” Khi anh ta trở ra, cô gọi với theo. “Majdi cảm ơn anh.”
Anh ta gật đầu rồi quay đi.
Cô nhận thấy điều cốt yếu là phải chú ý đến những thứ gì có thể liên quan đến vấn để quan hệ của Ibrahim và Sabria. Cô đi thẳng vào phòng ngủ và bắt đầu làm việc. Cô vừa lật tấm lót giường lên thì một ý nghĩ bật ra: Ibrahim phải biết ngay lập tức. Ông ấy phải đến đấy. Nếu ông ấy ở đây thì việc tìm được DNA của ông ấy không còn là vấn đề nữa.
Cô rút ngay điện thoại ra và gọi cho ông. Ông không nghe máy. Cô hít một hơi rồi thử gọi lại. Lẩn thứ ba thì cô để lại tin nhắn: “Hãy đến căn hộ của Sabria ngay lập tức. Có người đã thông báo về việc cô ấy mất tích và đội pháp y đang ở đây. Hãy tin tôi, ông phải đến.”
Cô gác máy rồi cầu Chúa rằng ông sẽ nhận được tin nhắn trước khi quá muộn.
“Tôi đã nghe lỏm mấy tay lớn tuổi hơn nói rằng trước đây chúng ta từng có những vụ giết người hàng loạt rồi.” Daher nói.
Ibrahim và Daher đang ở hành lang ngoài phòng họp. Cửa vào đang đóng, nhưng những âm thanh từ phía trong vọng ra cho thấy phòng đang đông người. Ibrahim với tay mở cửa, nhưng Daher chặn ông lại. “Họ nói họ chưa bao giờ có thể chứng minh nó.” Anh ta nói. “Tại sao? Bởi vì không ai cho rằng chúng ta có những kẻ giết người đó. Những vụ giết người hàng loạt được thông báo trên tin tức đều có liên quan đến người nước ngoài, ông thấy không?”
“Điều này sẽ thực sự khiến anh thấy phiền đấy.” Ibrahim nói. “Hắn có thể là người Ả Rập Xê-Út.”
“Chúng ta đã từng có tên giết người hàng loạt người Ả Rập Xê-ứt nào trước đây chưa?”
“Tôi không biết. Mười năm về trước ở Đội Trọng án có vài vụ một kẻ đã liên tục giết người, nhưng chưa bao giờ giống như thế này cả. Chưa bao giò có tính hệ thông như thế này, và hiển nhiên là chưa bao giờ được lên kế hoạch kỹ càng như thế này nữa.”
Daher có vẻ như nhẹ lòng được phần nào. Ibrahim mở cửa.
Hai tuần trước người Bedouin tìm dấu vết al-Shafi đã gợi ý bọn họ tìm kiếm một lái xe taxi, nhưng lúc đó họ không có hồ sơ đàng hoàng về tên sát nhân. Họ chỉ đơn giản cử hầu hết các sĩ quan trẻ đi thu thập thông tin từ những công ty taxi về những vụ phạm tội của tài xế. Việc này hóa ra lại rất vô vọng, khi mà phần lớn các công ty không lưu trữ hồ sơ kiểu đó. Những công ty này đều vui vẻ cung cấp thông tin, nhưng, cũng giống như các hồ sơ hành quyết và chặt tay, việc đó là vô ích cho đến chừng nào họ lập được một hồ sơ tốt hơn về tên giết người đã.
Ý tưởng về tay tài xế taxi bắt đầu làm tất cả vỡ mộng. Chẳng có gì là bất ngờ khi không thể tìm ra tên sát nhân đó trong số năm mươi nghìn tài xế taxi ở Jeddah. Vấn đề ở chỗ, một khi bạn đã đẩy niềm hy vọng vào guồng, rất khó để ngăn nó khồng càn quét qua mỗi cuộc điều tra và rồi để lại sự nản lòng.
Giờ thì Ibrahim sẽ nói với họ rằng tên sát nhân đó có thể đã đóng giả lái xe cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ.
Ông đứng lên trước đám đông và nhận thấy sự thất vọng cũng như giận dữ ngập tràn căn phòng. Ở cuối phòng, Mu'tazz đang ngồi tựa lưng vào tường, quan sát Ibrahim bằng cặp mắt thằn lằn uể oải.
Ibrahim nói với mọi người về May Lozano và vụ cấp cứu vào hôm cô ta biến mất, khéo léo dẫn dắt câu chuyện theo giả thuyết của ông rằng tên giết người có thể đã sử dụng xe cứu thương hoặc xe của Trăng lưỡi liềm Đỏ để bắt cóc các nạn nhân. Nhưng kể cả khi đang nói, ông cũng nhận thấy những người trong phòng đắn đo trước một thực tế rằng họ thực sự không có thứ gì để tiếp tục cả. Tên giết người chỉ để lại một bàn tay vấy máu trên con phố đó, một hành động nói lên rằng Tao đang giết người phụ nữ đấy, và chúng mày chẳng thể làm gì hết..
“Chúng tôi cho rằng, trong thời gian trước mắt, tên sát nhân sa mạc đó cũng chính là kẻ đã bắt cóc và chặt tay Amina al-Fouad.” Ibrahim nói. “Những nạn nhân trước đó bị hắn chặt tay khi họ đã chết, nhưng bàn tay của Amina lại bị chặt khi bà ta còn sống. Bàn tay của Amina xuất hiện ngay sau khi chúng ta phát hiện ra khu mộ chôn đó, do vậy chúng tôi cho rằng tên giết người đã hành động trong cơn thịnh nộ sau khi hắn nhận ra chúng ta đã tìm ra các thi thể được chôn ở sa mạc.” Ông tóm tắt lại cho mọi người nghe về những gì Talib đã phát hiện ngoài sa mạc, cảm thấy day dứt có lỗi khi không tiết lộ rằng chính Katya mới là người đưa ra ý tưởng này và thực hiện nó. Mu'tazz chẳng cần phải có thêm nhiên liệu cho cỗ máy chiến tranh của ông ta nhằm chống lại Ibrahim làm gì.
“Do đó hắn muốn chúng ta biết hắn đã bắt cóc Amina và sẽ giết bà ta. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh với tất cả các anh rằng có thể Amina al-Fouad vẫn còn sống, và tôi không nghĩ là phải nhấn mạnh với các anh việc tìm ra tên giết người hiện là việc cấp bách hơn cả thời điểm tìm thấy những cái xác kia nữa”
Cả căn phòng im lặng trong giây lát trước khi Mu'tazz lên tiếng.
“Có thể bà ta chết rồi.” Ông ta nói. Một số người quay lại nhìn ông ta.
“Vâng, thưa Trung tá.” Ibrahim vừa nói vừa cố kiềm chế tông giọng. “Điều gì đã khiến ông cho là vậy?”
“Bà ta đã mất một bàn tay. Nếu tên giết người không có bằng cấp y khoa, hắn sẽ khó lòng cầm máu được”
“Không có được sự theo dõi cẩn trọng của bác sĩ” Ibrahim đáp, “hắn có thể làm như thời trung cổ là nhúng cánh tay cụt vào hắc ín.”
“Tôi rất nghi ngờ khả năng hắn quan tâm tới việc cầm máu.” Mu'tazz nói.
Cả căn phòng dường như còn im tiếng hơn.
“Được rồi.” Ibrahim cố hết sức để tỏ vẻ hòa nhã. “Và ông có gợi ý gì vậy?”
“Vì bà ta có thể đã chết,” Mu'tazz nói, “việc quan trọng hơn cả là phải tìm ra nguyên do tại sao hắn lại chọn al-Fouad, bởi nó có thể giúp chúng ta nhận diện ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Cách duy nhất có thể thực hiện điều này là phải hiểu lý do của hắn.”
“Hay nói cách khác là lập hồ sơ về hắn.” Ibrahim vừa nói vừa liếc về phía Tiến sĩ Becker. “Nếu đó là phần ông muốn tham gia, thưa Trung tá, tôi sẽ lấy làm vinh hạnh khi được chỉ định ông làm việc cùng Tiến sĩ Becker”
Tóm được ông rồi nhé. Mu'tazz cố gắng để che giâu sự phản đối.
Ibrahim hướng sự chú ý về những người còn lại ở trong phòng “Chưa bao giờ là ý tưởng hay khi phải giả định rằng một người bị mất tích đã chết. Chúng ta có trách nhiệm tìm được bà ấy. Tôi muốn tập trung lực lượng ngay lập tức để đưa bà al-Fouad còn sống trở về và cách duy nhất là phải tìm ra hung thủ. Mu'tazz nói đúng: cách để tìm ra hắn là phải hiểu những gì hắn đã làm. Tiến sĩ Becker sáng nay đã cung cấp cho tôi hồ sơ cập nhật nhất về hung thủ, và tôi sẽ đảm bảo để tất cả mọi người đều có bản sao. Tôi muốn mọi người hãy sẵn sàng và hiểu rõ chúng ta đang tìm kiếm thứ gì.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian